Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Sở Dụ bị tiếng đập cửa "rầm rầm" tấn công thức, cậu lạu bạu hai tiếng, vô thức trở mình, vùi đầu vào lòng tín đồ bên cạnh. Người bên ngoài vẫn ko chịu dứt nghỉ, điện thoại tư vấn qua cánh cửa, "Anh Lục, mở cửa. Canh cá...em sắp đến không giữ lại được canh cá nữa rồi!" Sở Dụ nửa tỉnh giấc nửa mê, nghĩ về thầm mình cũng không phải họ Lục, gọi cái gì mà gọi. Ý thức đùng một cái quay trở lại, Sở Dụ mở đôi mắt ra, phân phát hiện phiên bản thân vẫn ngủ trong tim Lục Thời. Ban nãy đầu cậu cọ tới cọ lui, còn cọ bung mấy khuy áo của Lục Thời, để lộ ra xương quai xanh và con đường cong vai. Đầu óc cậu mơ màng, hotline một câu, "Anh Lục?" cổ áo Lục Thời tán loạn, vẻ cau tất cả khi vừa mới ngủ dậy tản ra giữa lông ngươi bị một tiếng "anh" hòa tan. Anh mỉm cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ sống lưng Sở Dụ, "Ừ, ngoan lắm." Bị các giọng nói khàn khàn buổi sáng thức dậy của Lục Thời trêu đùa đỏ cả vành tai, Sở Dụ nhanh chóng nói, "Là Chúc Tri Phi ở ngoại trừ cửa đang hotline anh Lục!" Cậu cử động, lại phát hiện nay tay của mình đang ráng tay Lục Thời. Bảo trì tư rứa cả một đêm, năm ngón tay số đông cứng ngắc, động một chiếc là tê dại. Hôm qua trong phòng tự học, cậu kiếm tìm Lục Thời gắng tay, muốn trải nghiệm thêm cảm giác yêu đương. Tới trời tối đi ngủ, Lục Thời chẳng nói gì, chỉ kéo tay cậu qua, thế tay cùng cả nhà ngủ. Lần đầu tiên cầm tay đi ngủ có cảm giác gì? Đau xương! Lục Thời đứng dậy mở cửa. Chúc Tri Phi đứng không tính cửa, kẹp một quyển sách từ đối chọi dưới nách, nhị tay bưng canh cá, cửa ngõ vừa xuất hiện đã vội vàng xông vào bên trong, "Canh cá tình cảm của Thạch Đầu! Em thực sự không hiểu biết nổi, nguyên nhân sáng mau chóng nó đã mang canh cá cho tới đây, còn rét như vậy! domain authority ngón tay em sắp bong ra tới chỗ rồi!" Bưng bát canh cấp tốc chạy như tên bắn ném lên trên bàn, Chúc Tri Phi kẹp sách, hai tay khó khăn nắm lấy vành tai rét mướt như băng của mình, giúp ngón tay giảm nhiệt độ độ. Vừa chuyển phiên người, cậu bắt gặp góc nhìn Sở Dụ. "Giáo hoa?" Cậu nhìn Sở Dụ sẽ ngồi bên trên giường, bao phủ lấy chăn, đầu tóc lộn xộn, mặt vẫn tồn tại chưa tỉnh giấc ngủ, lại nhìn sang Lục Thời cụ thể còn đang cáu kỉnh khi thức giấc, xung quanh chẳng gồm chút biểu tình nào. ??? "Anh Lục, ngày hôm qua anh ngủ với giáo hoa hả?" Lời vừa bay ra khỏi miệng, Chúc Tri Phi cảm xúc câu này có gì đó không đúng.........tại sao lại nghe dâm bởi thế nhỉ! Cậu nhanh chóng sửa lời, "Tối qua giáo hoa ngủ ở trong phần anh Lục hả!" Câu này nghe bình thường hơn nhiều. Cậu lại đùa trêu ghẹo nói, "Còn may là giáo hoa, giả dụ như em quay đầu qua mà bắt gặp trên chóng anh Lục có một cô bé sinh, chắc hẳn rằng em sẽ không thể tinh được tới nỗi đổ cả canh cá đi." Lục Thời hỏi, "Đặt canh cá xong xuôi rồi?" "Xong rồi!" "Ừ." nhị tay Lục Thời túm vạt áo ngủ vuốt lên trên, thắt sống lưng thon nhỏ xíu lộ ra. Lục Thời quăng áo ngủ lên đầu Sở Dụ, vươn tay lấy đồng phục mặc vào. Thấy Sở Dụ kéo áo ra, mái tóc trở yêu cầu càng rối, ngữ khí Lục Thời bình thản, "Bạn trai của tôi." Bạn, chúng ta trai? Chuyện gì gắng này, ai là các bạn trai của anh? Ánh mắt Chúc Tri Phi nháy mắt chuyển sang Sở Dụ vẻ mặt sẽ lim dim ngủ. Đậu má, cmn tôi không nghe lầm đấy chứ? các bạn trai? Chuyện từ lúc nào vậy? bắt đầu từ lúc nào? nguyên nhân lại ở mặt nhau? ko đúng, anh Lục thực thụ ngủ phổ biến với giáo hoa rồi? Mình mang canh xông vào, không phá hư chuyện tốt nào ấy chứ? Đều trách Ngụy quang Lỗi cả, sáng sớm ra đã có canh cá cho tới làm cái gì! trong đầu Chúc Tri Phi có một đống chiếc chữ đã chạy, sau cùng chỉ nói ra miệng một âm tiết, "Ồ." yên tâm tới mức bạn dạng thân cậu cũng cảm xúc đáng sợ. Lục Thời mặc xống áo xong, lại mang một cỗ khác, đứng mặt giường góp Sở Dụ mặc. Đứng đúng vị trí chặn tầm đôi mắt Chúc Tri Phi. Không nhận biết động tác tràn ngập chiếm hữu của Lục Thời, lao động trí óc Chúc Tri Phi còn có chút hỗn loạn. Cậu hệt như đang tổng kết tư tưởng trung tâm, sẽ phân tích vào đầu. Anh Lục cùng giáo hoa ở với mọi người trong nhà rồi. Quan liêu hệ các bạn trai. Ngủ cùng nhau. Anh Lục còn mặc áo xống cho giáo hoa. Đậu má. Buổi sớm hôm nay, thiệt kích động! nhưng mà nhớ cho tới ngữ khí vô cùng tự nhiên và thoải mái của Lục Thời, thuộc với cồn tác mặc áo quần vô thuộc thuần thục, Chúc Tri Phi lại cảm thấy, trái nhiên là mình dấn thức ít, chuyện nhỏ nhắn xé ra to. Chưa phải chỉ là yêu mến thôi sao, không phải chỉ yêu mến với giáo hoa thôi sao, chưa phải chỉ ngủ với mọi người trong nhà thôi sao, tất cả gì đáng không thể tinh được chứ. Đúng, có gì đáng kinh ngạc chứ! Đợi lúc Sở Dụ đi vệ sinh rồi, Chúc Tri Phi cũng nhanh chóng xây dựng trọng điểm lý tốt nhất cho mình. Thấy Lục Thời khom lưng gấp chăn, cậu nói, "Trời vẫn còn chưa sáng, Thạch Đầu sẽ phấn chấn gọi điện thoại cảm ứng cho em, bảo em ra cổng ngôi trường đón nó. Chén bát canh cá này đang vượt qua nửa nội thành, tới trước mặt chúng ta." Nói xong, cậu lại phát hiện, trước khi chăn gối nhưng Lục Thời dùng mọi là đều màu tối. Bây chừ một vào hai dòng gối đầu đặt song song có màu xanh da trời da trời. Trên bàn học tập của Lục Thời gồm một ông xã dày sách luyện tập, tư liệu học. Giờ đây giữa lô tài liệu học tập lại kèm mấy quyển truyện tranh. Bạn dạng nháp cạnh bên cũng là loại in hoa, còn tồn tại dòng kẻ bạc, chắc chắn không đề xuất là của Lục Thời. Cậu lại mất tự nhiên hỏi, "Cái đó.........sáng mau chóng em đang tới gõ cửa, tất cả làm phiền cho tới hai người không?" Lục Thời cấp chăn xong, đứng thẳng lên, trả lời, "Lần sau đừng gõ lối ra vào buổi sáng." Uống canh cá xong, tía người tới chống học. Bảy giờ đồng hồ hơn, trời còn không sáng, từ xa chú ý lại, khu phòng học đang đèn đuốc sáng trưng. Chúc Tri Phi cảm khái, "Chúng ta mới chính xác là đi sớm về khuya, nếu như tính ra, tôi cũng ko rõ đang bao thọ rồi mình không được ngủ nướng." Sở Dụ biết Chúc Tri Phi đang đến lớp lớp học thêm, "Bây giờ đồng hồ chiếm luôn cả nhị ngày vào ngày cuối tuần hả?" "Cũng gần như là thế, thiết bị bảy học tập toán, học hóa, sáng nhà nhật học lý, chị em tôi sẽ nghe ngóng xem tất cả giáo viên nào đáng tin không, sẵn sàng bắt tôi học luôn luôn cả tiếng Anh. Chúc Tri Phi nhũn nhặn vai, "Lớp 11 rồi, tôi chỉ có thể an ủi phiên bản thân, nỗ lực hai năm nữa. Áp lực của tớ lớn, áp lực đè nén của mẹ tôi cũng lớn. Ví như như thi đại học không tốt, ai, khó hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy, có lẽ mẹ tôi sẽ ngày ngày mang nước mắt rửa mặt, lấy nước mắt làm bếp cơm." Sở Dụ reviews Chúc Tri Phi, cảm thấy cậu ta ốm đi, "Cậu ko thể ăn ít thịt, duy nhất định cần nhiều mỡ rộng một chút! còn nếu không một ngày nào đó bị khiêng thoát ra khỏi phòng tự học thì đề xuất làm sao?" Chúc Tri Phi vỗ vỗ mồi nhử vai Sở Dụ, "Được, nỗ lực nuôi mỡ!" "Ai bị khiêng ra khỏi phòng từ học? các cậu sẽ nói lớp phó tiếp thu kiến thức ấy hả?" Chương Nguyệt Sơn đột nhiên lướt qua mấy người, góp thêm một câu. Vừa nghe vẫn biết là bao gồm chuyện, Sở Dụ ló đầu qua, "Chào lớp trưởng, trước đó lớp phó học tập đã từng có lần trải qua chuyện này sao?" Cậu chỉ biết, Phương Tử Kỳ đã gồm một lần thừa phấn khích do phiếu điểm nhưng cười cho tới lệch cả mặt. Chương Nguyệt đánh gật đầu, "Chính là năm lớp mười, lớp phó học tập tập vô cùng liều mạng, ngày ngày đầy đủ ngồi trong phòng tự học, là người thứ nhất tới cũng chính là người ở đầu cuối đi, có lẽ còn tỉnh dậy sớm hơn hết bác gái ở trong nhà ăn. Sau đó vào 1 trong các buổi chiều, cậu ta vùng dậy định đi rước nước ấm, chóng mặt. Nghe nói là trước khi ngã xuống đất, cậu ta còn bảo bạn làm việc tới chống tự học cùng cậu ta giúp cậu ta so đáp án." Sở Dụ thán phục, "Quả nhiên là lớp phó học tập! tiếp đến thì sao?" "Sau kia cậu ta tỉnh giấc lại trong bệnh dịch viện," Chương Nguyệt sơn bắt lấy tay Chúc Tri Phi, bước đầu biểu diễn tình cảm, "Câu hỏi tê tôi làm tất cả đúng không? tất cả đúng không? Cậu nói thành thật đi, rốt cục là tôi làm tất cả đúng không!" Chúc Tri Phi bị di động cầm tay diễn kịch cũng cảm khái, "Quả nhiên, trên đây mới đó là cảnh giới cao nhất của học tập!" Tới chống học, Chương Nguyệt Sơn đem đề thi vào cặp sách ra, chuẩn bị hỏi Lục Thời phương pháp giải câu cuối cùng. Vừa quay bạn lại sẽ thấy Lục Thời đang chuyển bàn. Đặt bàn song song, chỉnh tề ở kề bên bàn Sở Dụ. Đậu....má. Chương Nguyệt Sơn tráng lệ hồi tưởng lại, khi tới báo danh nhập học, thầy Diệp bảo Lục Thời ngồi cùng bàn với giáo hoa. Lúc đó Lục Thời và Sở Dụ làm phản ứng ra làm sao nhỉ? Trực tiếp không đồng ý luôn. Lục Thời còn cực kì ghét bỏ, chuyển ngay bàn xuống phía sau Sở Dụ, cứng rắn ước ao làm bàn trước bàn sau. Bàn trước bàn sau đã có được cả nửa học kỳ rồi, hiện thời có chuyện gì xẩy ra vậy? cha giây đã trở thành bạn cùng bàn? ngày tiết tự học buổi sáng hôm ấy, ko ít học viên lớp A đầy đủ nhìn xuống dãy bàn cuối cùng, tuy nhiên lại không đủ can đảm nhìn trắng trợn. Chính vì thế ngay lập tức, cả gian phòng học không ngừng có bạn nhặt tẩy rơi, nhặt sách ở dưới đất, nhặt bài bác thi đùng một phát bay thoát khỏi bàn, tảo xuống bàn thảo câu hỏi cùng với bàn sau, mọi người đều bí mật liếc góc nhìn Lục Thời với Sở Dụ. Sở Dụ khôn cùng vui vẻ. Cậu lấy từ trong chống bàn ra một lọ thuốc ngã máu, cắn ống hút vào, đưa tới bên mồm Lục Thời. Lục Thời đã có được đút thành quen, cúi đầu ngậm ống hút, cầm bút trong tay tính đề. Để giữ nóng nên cửa sổ không mở, fan nhiều tới, vào phòng cũng trở thành ấp áp dễ chịu. Sở Dụ khép hờ mí mắt bi thảm ngủ, còn đủng đỉnh thầm nghĩ, làm các bạn cùng bàn, đút thuốc vấp ngã máu thiệt tiện! Ngủ kê gật nửa phút, Sở Dụ luôn luôn cảm phát hiện trong tay trống rỗng, cậu lại lặng lẽ nắm một góc áo của Lục Thời dưới ngăn bàn. Vừa ý rồi, Sở Dụ đang ao ước yên trung khu ngủ một lát, góc áo nắm trong tay bị kéo ra. ?? có lẽ nào đây đó là kiểu lũ ông là quỷ lừa người, nhì ngày trước mới ở bên nhau, bây giờ đã hy vọng ân đoạn nghĩa tuyệt, cả góc áo cũng không cho nắm sao? Sở Dụ vừa suy nghĩ xong, lại phát hiện ra tay Lục Thời đã ngay cạnh lại gần. Để cậu cụ lấy. Thì ra yêu đương gồm đãi ngộ xuất sắc như vậy! Sở Dụ ráng lấy ngón tay Lục Thời, tiếp nối nằm ra bàn, mơ gặp ác mộng màng, nằm ngủ quá nửa buổi chiều. Trong những lúc đó, những bạn học lớp A, nhặt bút, cụ ý đi ngang qua, nỗ lực ý trở lại đằng sau nhìn các phát hiện nay ra, lần chần có đề nghị Lục thần của bọn họ ngủ bị trệu cổ tốt không, cho dù là làm gì rồi cũng chỉ cần sử dụng tay phải, tay trái chẳng hề để lên trên bàn, bẫy vai cũng buông xuống, thoạt nhìn dường như rất nghiêm trọng. Chúc Tri Phi trường đoản cú lớp bên cạnh tới tra cứu Lục Thời hỏi đề, câu thứ nhất chính là, "Anh Lục, nghe nói tối hôm qua anh ngủ bị sái cổ?" "Nhỏ giờ đồng hồ thôi." Chúc Tri Phi liếc ánh mắt sang bên cạnh, trái nhiên. Cậu dùng giọng hơi nói, "Giáo hoa ngủ rồi hả?" "Ừ." Chúc Tri Phi tự cho rằng mình khôn xiết hiểu chuyện, khuyên răn bảo, "Anh Lục, anh siêng chế quá, anh xem, có tác dụng giáo hoa mệt mỏi rồi kìa!" Lục Thời ngước đôi mắt lên, "Cút." Chúc Tri Phi ho nhẹ hai tiếng, "Ban nãy em gồm nói gì sao? Em chẳng nói gì không còn á! Em chỉ tới hỏi đề thôi!" Cậu lại tò mò, "Anh Lục, nếu như như anh bị trặc cổ, em bao gồm quen một vị bác sĩ, châm vài chiếc là rất có thể chữa khỏi đến anh! Anh thiệt sự không bị sái cổ sao?" "Không, chuyển tay đến cậu ấy nắm." Nghe như vậy, Chúc Tri Phi bắt đầu phát hiện, bên dưới ngăn bàn, phụ thuộc quần áo đậy chắn, giáo hoa đang nắm tay anh Lục. Đậu má, vì sao lại bao gồm một loại cảm hứng sai lệch y như trần phòng học tập bị thủng một lỗ có một mẫu xe download từ trên trời rơi xuống núm này? huyết tự học tập tối, thầy Diệp vào phòng, nhận thấy Lục Thời gửi bàn tới ở bên cạnh Sở Dụ rồi, khôn cùng vui vẻ. Chắc rằng là không nhịn được trọng tâm tình kích động, ông còn thế ý đi tới, bên trên mặt tràn trề ý cười. "Nhìn thấy các học viên của lớp A chúng ta, thông qua nửa học tập kỳ tò mò và tiếp xúc đã rất có thể đoàn kết tiếp thu kiến thức chung, cùng mọi người trong nhà tiến bộ, biến cuộc chiến tranh thành ngọc lụa, thầy thật sự hết sức vui vẻ!" Lại tuyên bố thêm mấy trăm tự nữa, thầy Diệp híp đôi mắt cười, dạo quanh phòng học tập một vòng, sau cùng đi từ cửa sau ra ngoài. Xác minh thầy Diệp sẽ không trở lại ngay, Mộng Ca khom lưng, nhanh như chớp lướt qua nửa chống học, ngồi xổm xuống sau sườn lưng Sở Dụ. Quay đầu sang một bên tay đặt tại bên miệng làm thành ngoài mặt cái loa, "Giáo hoa! có thứ giỏi này!" Sở Dụ cúi đầu, thấy Mộng Ca đang ráng điện thoại, tò mò hỏi, "Có sản phẩm gì hay?" Cậu vô cùng cảnh giác, "Tôi sẽ không xem rất nhiều thứ gì đó không cân xứng với quý giá quan nòng cột của thanh thiếu thốn niên!" bạn trai tôi còn sẽ ngồi cạnh bên đây. Sở Dụ vô cùng tự giác. "Sao tôi có thể cầm mấy trang bị kia được? Tôi chưa hẳn là Lý Hoa!" Mộng Ca hưng phấn, "Là truyện tranh mà lần trước họ đọc thuộc nhau, cái cỗ mà gồm nam chủ yếu chơi nhẵn rổ ấy, cậu còn lưu giữ không?" Sở Dụ gật đầu, Mộng Ca đẩy smartphone lên phía trước, "Xem xem này, có phiên bản live action rồi, còn tồn tại sub!" Vừa nghe thấy live action, Sở Dụ căng thẳng, "Tôi chỉ ý muốn biết, gồm phá nguyên tác không?" "Không hề không hề, tuyển chọn diễn viên nhờ vào thực lực! Đặc biệt là phái mạnh chính, hình dáng ấy, bắp giết mổ ấy, còn tồn tại cả màu domain authority ấy, chính là mục tiêu nhưng mà tôi gắng gắng, thứ nhưng tôi hướng về!" Trong mắt Sở Dụ lòi ra vẻ bỡn cợt, "Cho nên cậu phải ăn nhiều tổ yến!" Vừa đúng vào khi chuông vang, Mộng Ca sốt ruột, "Lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu, cậu nhớ tuyệt nhất định nên xem đấy, nhiệt liệt đề cử, không tốt tôi chặt đầu!" Sở Dụ vừa bắt đầu cùng Lục Thời quay trở lại phòng ngủ, Mộng Ca lạnh lòng gọi QQ tới, thúc giục Sở Dụ xem bạn dạng điện hình ảnh live action. Thấy Lục Thời đang làm đề, Sở Dụ đem tai nghe vào cặp sách ra, vừa mở video clip điện hình ảnh ra, vừa thì thầm với Mộng Ca. "Giáo hoa nhanh nhìn cơ bắp ấy! Đây chính là cơ bắp mà lại tôi tha thiết mơ ước!" Sở Dụ không tồn tại theo xua cơ bắp gì cả. Cậu cảm giác dạng như Lục Thời là đẹp mắt nhất. "Cũng tạm. Tuy vậy mà tín đồ này nghịch bóng rổ hết sức tốt." "Đúng, đúng, đúng, nghe nói bởi đóng phim nhưng diễn viên này bị nhốt trong team bóng rổ, khổ luyện mấy tháng liền, siêng nghiệp!" Mộng Ca càng ngày càng hưng phấn, "Mau xem cảnh lên rổ!" Sở Dụ bị Mộng Ca đưa tới chút sức nóng huyết, dù sao trước đây cậu đã từng có lần thích nhẵn rổ, yên tâm xem mười phút, cậu không nhịn được kích hễ nói, "Nam chủ yếu lên rổ đẹp nhất trai quá! dancing cao thật!" Mộng Ca đắc ý, "Vậy sao? Tôi đang nói phiên bản người thật không phá vỡ nguyên tác mà!" "Đúng, lựa chọn diễn viên này vô cùng đúng, đùa bóng rổ khôn xiết hay!" thời điểm này, tai nghe phía trái Sở Dụ đùng một phát bị cởi xuống. Sau đó, Lục Thời lại gần, thì thầm. "Không mang lại phép." Sở Dụ theo bạn dạng năng ấn tắt điện thoại. "Không được cho phép khen tín đồ khác." khá thở Lục Thời có theo sự xâm lược dũng mạnh mẽ bao che lên cậu. Hai mắt anh bị bóng đêm nhuộm dần, tối đen như mực. Lục Thời cong ngón tay lại, thanh nhàn chạm vào khóe môi Sở Dụ, nghiêm túc nói ra từng từ bỏ một, "Không được cười cợt vui vẻ khi khen người khác ví như vậy." Đầu ngón tay dịch chuyển lên trên, dừng lại ở vị trí huyệt thái dương, "Nơi này, chỉ có thể nghĩ cho tới tôi." Sở Dụ quan sát Lục Thời, đùng một phát không nói gì. Tai nghe bên nên là âm thanh rầm rĩ của phim điện ảnh, cùng rất tiếng nhạc nền sục sôi. Giọng của Lục Thời, che lấp tất cả. đột dưng, Lục Thời mất đi khỏi một khoảng, rũ mi, nhìn thẳng Sở Dụ, "Nếu như, một ngày nào đó cậu run sợ tôi, không thích ở bên tôi nữa, mong muốn rời đi. Tôi đã bắt cậu lại, sử dụng xích khóa tay cậu lại, vĩnh viễn khóa cậu với tôi." "Sở Dụ, cậu ko còn thời cơ nữa rồi." người tên Lục Thời này, thật sự khôn xiết liều mạng. Sở Dụ cảm thấy vị trí của trái tim mình, tần suất và biên độ xê dịch có khá lớn. Cậu không cảm giác sợ hãi, thậm chí còn có chút đắm chìm vào cảm giác này, bao gồm một người, không phải là cậu thì ko được, hoàn hảo và tuyệt vời nhất sẽ không vứt vứt cậu, muốn chiếm dụng cậu, quấn rước cậu một ngàn ngày, một vạn ngày. Sở Dụ cảm thấy, bao gồm lẽ bạn dạng thân mình điên rồi.

Bạn đang xem: Cắn lên đầu ngón tay anh


Tag: hiện đại, vườn cửa trường, dị năng, ngọt, cao lãnh đẹp trai đánh nhau giỏi học thần công x đáng yêu tự luyến xuất sắc tính lại có tiền học tra thụ

Độ dài: 88 chương

Edit: Vịt

Văn án

Sở Dụ nhan trị cao trả cảnh gia đình tốt, coi như giới tính là nam, còn là 1 trong học tra không bí quyết nào cứu rỗi, cũng không gây trở xấu hổ cậu giành được hoa khôi trường tứ Gia Ninh với số phiếu hết sức cao.

Cả trường hầu như biết, Sở Dụ ko ưa nhất, đó là hotboy trường Lục Thời lần nào cũng top 1 khối, những loại giải thưởng lớn tranh tài cầm mỏi tay, lạng lẽ tự đụn bó, so với cái gì rồi cũng một cỗ thờ ơ.

Xem thêm: Kim Tử Long Và Vợ Cũ Vui Vẻ Trong Lễ Cưới Con Gái Đầu Lòng, Kim Tử Long Đưa Con Gái Về Nhà Chồng

Cho đến tất cả một ngày, sau thời điểm tan học, có tín đồ ở vào rừng nhỏ tuổi của trường quan sát thấy, Sở Dụ kéo tay áo sơ mi học thần, tội nghiệp, “Lục Thời, mang lại tớ cắn chiếc đi, tớ một mực sẽ dịu nhàng.”

Lục Thời bỏ ngón tay vào mồm Sở Dụ, “Mạnh chút cũng không sao.”

Sở Dụ hoảng loạn phát hiện, vào một đêm, cậu thức tỉnh huyết thống kỳ lạ, phải hằng ngày hút nhì giọt ngày tiết tươi mới có thể sống tiếp. Mà lại máu của mọi bạn đều vừa đắng vừa hôi, kế bên . . . . . . Lục Thời.

#Ông trời nhất thiết đang hãm sợ hãi tui#

Lúc hai tín đồ hôn môi, môi Lục Thời trầy da, thấm chút máu ra ngoài, vừa thơm vừa ngọt, Sở Dụ không nhịn được thường xuyên liếm cắm môi Lục Thời.

Lục Thời đỡ sau eo Sở Dụ, cười khẽ, “Tham nạp năng lượng vậy, hửm?”

Nói xong, thẳng đè người hôn sâu.

*

Mục lục

Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88