Sau khi tiễn bước những lão vương vãi gia, hoàng đế ban đầu giải quyết chuyện Chử Thiệu Dương, Chử Thiệu Dương đang dưỡng yêu mến được tốt lắm, hoàng đế cũng không muốn Chử Thiệu Dương ở lâu trong cung, không nói lo lắng, hắn càng sợ chuyện thuở đầu bị làm phệ sẽ mất thể diện, lúc này vừa mới ra Giêng nhà vua đã cùng những cựu thần nội những nói ý tưởng phát minh của mình, phần lớn các đại thần rất nhiều đã nghe qua chút ít tin đồn về hoàng tử, trong tâm cũng đã tất cả sẵn tính toán.Ý tứ hoàng đế thực rõ ràng: không phong vương, chỉ ban thưởng khu đất phong, không nên thưởng nơi trên mức cần thiết cằn cỗi, nhưng mà cũng không phải bant hưởng phía bắc yếu địa quân sự, còn lại để những đại thần định ra, Tử Quân Hầu đầu tiên lên tiếng: “Cựu thần cả đời không từng thoát ra khỏi hoàng thành mấy lần, thật sự không biết thực trạng các chỗ đất phong như thế nào, không đủ can đảm vọng ngôn.”Hoàng đế thực vừa lòng Tử Quân Hầu thức thời, gật gật đầu: “Vậy Lang ái khanh ngay tức thì thử nghe người khác nói xem.”Việc này Chử Thiệu Lăng thuộc Tử Quân Hầu đã sớm nhất trí, thương nghị nội những ngày ấy chưa tới một canh giờ đang đem đất phong định ra: tây nam vùng bình vực.Nơi này vốn là đất phong của Văn đế cho Ung vương, chỉ cần Ung vương không có con nối dòng, từ sau thời điểm Ung vương vãi quy thế, Văn đế vẫn đem đất phong thu hồi, mảnh đất phong này cách hoàng thành hơn bảy trăm dặm, bé nhỏ không nhỏ, tuy rằng không bằng nơi phía nam đất đai dồi dào màu mỡ nhưng cũng không tới mức cằn cỗi, nhiệt độ so cùng với hoàng thành xuất sắc hơn, thực tương thích Chử Thiệu Dương đi “dưỡng bệnh”.Mấy ngày đầu xuân năm mới Chử Thiệu Dương phần đông không xuất hiện, lão vương gia mang đến hỏi thăm nhà vua cùng Thái hậu hồ hết nói “năm trước lan truyền phong hàn, vốn tưởng chỉ là dịch vặt sống thì xuất sắc rồi, ai biết lại trở nặng, bây giờ còn bắt buộc điều chăm sóc đâu.”Hoàng đế xuất sắc xấu lưu giữ kỹ tình phụ tử mấy trong năm này cũng không có đuổi tận giết tuyệt, lấy chuyện của Chử Thiệu Dương nghiền xuống, đối nước ngoài chỉ nói Chử Thiệu Dương bệnh nguy kịch một hồi thân bản thân suy yếu, khí hậu hoàng thành lại không thích hợp điều dưỡng thân mình, do đó ngàn lựa chọn vạn tuyển chọn được mảnh đất nền bình vực bảo địa cho Chử Thiệu Dương dưỡng bệnh, hoàng đế thỉ độc tình thâm nám (ý chỉ tình ngọt ngào của bố mẹ với con cái), rõ ràng ban thưởng mang đến Chử Thiệu Dương, khiến hắn yên tâm điều chăm sóc thân mình.Chử Thiệu Lăng quan sát quyển sách trong tay mỉm cười lạnh, phụ hoàng tốt của hắn cơ hội nào cũng có thể đem hầu hết chuyện xấu xa này nói thành hoàn mỹ tuyệt đối như vậy, thỉ độc tình thâm? Chử Thiệu Lăng tùy tay ném quyển sách trong tay vào giỏ trúc dưới bàn.“Điện hạ không cao hứng sao?” Chử Thiệu Lăng để một án thư nhỏ tuổi bên cạnh án thư bự của mình, ngày thường xuyên hắn cách xử trí công việc, Vệ Kích đã ngồi ngơi nghỉ bàn nhỏ tuổi kia đọc binh thư hoặc miêu hồng (một loại thư pháp), Vệ Kích nhìn Chử Thiệu Lăng ném sách vào giỏ rác lưỡng lự nói, “Điện hạ không hẳn đã sớm muốn cho Tứ hoàng tử bong khỏi hoàng thành sao?”Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Chỉ tách đi hoàng thành làm thế nào đủ? Thôi… là ta quá rét vội, từ từ đã đến.”Chử Thiệu Lăng tùy tay rước một ông xã sổ con trên bàn gạt sang 1 bên, mang phong thơ buổi thanh lịch Trương Lập Phong mang đến hắn rước ra, nói cùng với Vệ Kích: “Đừng rượu cồn chuyện bạn khác, bây chừ ngươi đã và đang xuất cung, bắt buộc chỉ luôn luôn ở ở bên cạnh ta, ta cùng với sư phụ ngươi nói chuyện, vẫn chính là trước mang ngươi gửi vào vào quân đi, hiện giờ sư phụ thuộc đại ca ngươi hầu như ở, ngươi muốn lờ đờ lên chức sẽ không quá khó khăn.”Vệ Kích sửng sốt, Trương Lập Phong trước đó chưa từng cùng hắn nói qua vấn đề này a?!Chử Thiệu Lăng trong tim do dự, đem Vệ Kích đưa đến bên Vệ Chiến đâu, tuyệt là đưa đến làm thủ hạ của Trương Lập Phong đâu, bên đó cũng tốt, cơ mà nếu thật mong hắn chọn vẫn là….“Điện hạ, thần ko đi.”Một câu Vệ Kích nói ra đánh gãy lưu ý đến của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng sửng sốt, Vệ Kích nói không? Vệ Kích còn đã nói ko với hắn?
Vệ Kích đứng dậy, cúi đầu nói: “Thần ko muốn bước vào quân.”Chử Thiệu Lăng nhảy cười: “Ngươi không vào quân thì ao ước làm loại gì? chẳng lẽ ngươi còn ao ước đọc sách đi thi tốt sao?” tuyến phố khoa cử quả thực so cùng với vào vào quân tốt hơn, nhưng hiện giờ Chử Thiệu Lăng còn chưa mong muốn ở bên đó xuống tay, lại nói, cá tính này của Vệ Kích cũng tuyệt vời và hoàn hảo nhất không phù hợp đi Hàn Lâm viện giá thành thời gian.Vệ Kích rung lắc lắc đầu: “Thần cũng không thích đi thi, thần không muốn đi nơi nào hết.”Chử Thiệu Lăng vơi trách: “Vậy đi đâu?! Ngươi bây giờ còn nhỏ, là lúc buộc phải tích lũy tay nghề nếm trải sự đời, như vậy sau đây có lên chức cũng có thể có thứ để viết vào sổ, sau đây ta mong muốn cất kể ngươi đến ngươi thăng quan tiến tước, cũng cần yếu nói, Vệ Kích, ngơi nghỉ Tần vương lấp làm thị vệ, lừng danh trong vùng, này tính mẫu gì?!”Vệ Kích rung lắc đầu: “Thần không muốn thăng quan tiến chức, ví như thần bước vào quân… thần lo lắng.”Chử Thiệu Lăng bật cười: “Ngươi lo lắng cái gì?”“Thần….” Vệ Kích trù trừ một lát, nói, “Tuy nói không có việc gì… nhưng mà vạn nhất tất cả chuyện gì bên cạnh ý muốn, mặc dù thân thủ của thần không tốt, nhưng lại vẫn có thể chắn đao chắn thương mang đến điện hạ.”Nội trung tâm Chử Thiệu Lăng hóa mềm mại, vực dậy kéo Vệ Kích vào phòng trong thuộc ngồi, Chử Thiệu Lăng đủng đỉnh nói: “Cho ngươi lấn sân vào quân cũng không phải y hệt như đại ca ngươi một ngày dài ở doanh trại, mỗi ngày ngươi chỉ cần đi nửa ngày, hai tía canh giờ là được, dù sao ta cũng phải vào triều, ngươi vào vào quân, đợi giữa trưa cùng nhau trở về ăn cơm, chiều tối lại nghỉ ngơi ngơi, y hệt như ngày thường xuyên vậy, không khác từng nào đâu?”Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích còn ước ao nói ngay tức thì giành trước: “Ta biết ngươi băn khoăn lo lắng ta, chỉ là bây chừ Chử Thiệu Dương cũng nên đi đất phong, trong hoàng thành dám theo ta thực yêu quý goi nhịp cũng không có vài người, ngươi sợ mẫu gì? Lại nói mỗi ngày ta đi ra bước vào đều với theo ít nhiều tùy tùng, làm sao sẽ dễ ợt để bạn xuống tay?”Vệ Kích nghĩ về nghĩ vẫn lắc đầu: “Thần không nhìn thấy điện hạ, đang lo lắng.”Chử Thiệu Lăng cúi đầu ở bên tai Vệ Kích trừng phạt gặm một cái, tốt giọng nói: “Có vật gì lo lắng, đừng nói ta không tồn tại việc gì, mặc dù thật sự xảy ra chuyện, ngươi dám chắn đao chắn thương mang lại ta? Sẹo lành đang quên đau đề nghị không? Lần trước bởi sao tiến công ngươi?”Vệ Kích đỏ mặt, Chử Thiệu Lăng vơi giọng dỗ dành: “Hiện tiếng trong hoàng thành còn ai dám động mang đến ta? không muốn sống nữa hay sao? Ngươi yên vai trung phong là được, ngươi… ngươi cũng không rượu cồn não suy nghĩ, do sao ta đưa ngươi vào trong quân?”Vệ Kích cẩn trọng nghĩ nghĩ, lại u ám lắc đầu.Chử Thiệu Lăng nhảy cười, cố kỉnh tay Vệ Kích lờ lững nói: “Ngươi nguyện ý luôn luôn chỉ ngốc bên cạnh ta…. Kỳ thật ta cũng muốn như vậy, giả dụ cái gì rồi cũng mặc kệ, đem ngươi cả đời trói lại bên người cũng không tồn tại gì ko tốt, chỉ là vì thế không khỏi làm ngươi ủy khuất, cũng không có lợi lợi với planer tương lai của ta.”“Tuy rằng vẫn luôn luôn chưa nói qua, ngươi phần lớn cũng rất có thể biết chí vị trí hướng của ta là gì, tương lai tất cả một ngày chuyện khủng thành công, ta không thể lại chỉ cho ngươi làm một thị vệ, phải kê ngươi…. Thôi, chưa tới được một cách kia ta cũng không thích nói không cái này, mà lại ngươi đề nghị hiểu được, nếu ngươi chỉ là một trong thị vệ… ta đề bạt ngươi sẽ khó để bạn tin phục.” Chử Thiệu Lăng phóng mềm thanh âm, dịu giọng răn dạy nhủ, “Cũng chưa phải sợ tương lai cực nhọc làm, ta vốn không hẳn người có tính tình tốt, ai dám nghi ngờ, giết mổ là được, chỉ nên ngòi cây viết của sử quan, ta giết thịt được bạn đời trước cũng không thể giết không còn kẻ đời sau, ta… ko thể để cho trăm năm sau có bạn nói bừa, nói ngươi rước sắc hoặc quân, nói ngươi là nịnh thần luyến sủng.”Chử Thiệu Lăng chú ý Vệ Kích vẫn còn đó mang nét ngây thơ, thấp giọng nói: “Nghe không hiểu biết nhiều cũng không sao, ngươi chỉ việc nghe lời lấn sân vào quân là được, còn sót lại ta sẽ an bài bác cho ngươi, ngươi ngay tức khắc nể tình ta khổ trung tâm suy nghĩ, nghe lời, được không?”Chử Thiệu Lăng nói ko rõ, kỳ thiệt Vệ Kích cũng nghe không hiểu biết gì, mà lại khát vọng trong đôi mắt Chử Thiệu Lăng cơ hội đó tác động ảnh hưởng Vệ Kích, Vệ Kích y như trong đôi mắt màu mực của Chử Thiệu Lăng thấy được tương lai đầy triển vọng, Vệ Kích cồn tâm, gật gật đầu: “Thần nghe năng lượng điện hạ, chỉ là… năng lượng điện hạ cũng đề xuất nghe thần một câu, bên người gia tăng gấp hai thị vệ, làm cho thần an tâm.”Chử Thiệu Lăng chỉ cần thỏa hiệp: “Thôi, nghe lời ngươi.”Lúc này Vệ Kích bắt đầu miễn chống yên tâm.Nguyên phiên bản Chử Thiệu Lăng ko thèm xem xét hậu danh (danh tiếng sau khi chết) là gì, chỉ với mấy ngày gần đây nhìn chút chuyện cũ của chi phí triều lúc xưa, trong lòng cũng đều có cảm giác, xưa nay chuyện phân đào đoạn tụ không ít, môi trường mặc dù không kiểu như nhau, nhưng mọi lời truyền xuống cũng không có bao nhiêu lời hay, không chỉ đơn giản dễ dàng nói đế vương kia là dở hơi ngốc vô đạo, đối với người ở bên cạnh đế vương vãi lại càng ra sức nói xấu, Chử Thiệu Lăng nhìn chuyện của tín đồ khác cũng không để ý, mà lại nghĩ đến khi chủ yếu mình trăm tuổi về sau cũng biến thành có fan nói xấu Vệ Kích như vậy trong thâm tâm liền cảm xúc không thể như thế nào tha thứ.Ít nhất thời gian huyết mạch Chử thị còn truyền thừa, Chử Thiệu Lăng đang không làm cho danh dự của Vệ Kích bị bất kể thứ gì dính bẩn.Chử Thiệu Lăng ko muốn tạo cho hậu nhân nói Vệ Kích là luyến đồng của mình, cơ mà thân phận Vệ Kích hiện giờ quá mức rẻ kém, bao gồm mình lại trên mức cần thiết sủng ái hắn, bất luận là ai chấp cây bút viết sách sử chỉ sợ hãi đều yêu cầu đem Vệ Kích xếp vào hang nịnh thần luyến sủng đi, phương án duy nhất là cải thiện thân phận Vệ Kích, làm cho hắn thời cơ kiến công lập nghiệp.Khi một người có thân phận để bạn tôn sùng cùng công trạng không thể bác bỏ, cho mặc dù là sử quan cũng phải châm chước vài phần, có một số việc đề xuất viết giỏi không, lại viết như thế nào.Trước kia khi Chử Thiệu Lăng quan sát ghi chép của nam giới Bắc triều từng thấy qua nhà vua triều è cổ Trần hoán vị nói cùng với Hàn Tử Cao một câu —— “Người đời nói ta tất cả tướng đế vương, còn ngươi, phong ngươi làm cho hậu.” (Nguyên văn: “人言吾有帝王相,审尔,当册汝为后。”)Chử Thiệu Lăng suy nghĩ đến, cơ hội Trần hoán vị nói đa số lời này đề nghị là thật tâm, so với ái nhân cùng nhau đồng sinh cộng tử, nai lưng Thiến không phải không cảm động, không hẳn không ao ước hứa hẹn cả đời, cho nên vì thế mới đang nói, giả dụ là vươn lên là hoàng đế, sẽ sắc phong ngươi làm cho hậu.Đây là sủng ái của nai lưng Thiến cùng với Hàn Tử Cao, cũng là có tương lai một đời của đế vương giành riêng cho ái nhân, chỉ tiếc tạo thành hóa trêu ngươi vậy sự vô thường, trằn Thiến sau cùng lên có tác dụng hoàng đế, sắc phong hoàng hậu, lại là Trầm Diệu Dung.Là bởi Trần Văn đế không hề yêu say mê Hàn Tử Cao sao? Chử Thiệu Lăng không cho là như vậy, chỉ là Trần thiến thỏa hiệp, thỏa hiệp với lễ thức truyền thống, hay những thỏa hiệp với ngôi vị nhà vua thật vất vả bắt đầu tranh được kia, hắn cũng sợ khư khư vắt chấp sẽ khiến thế nhân tổn thương Hàn Tử Cao sao? Thiên hạ bắt đầu an ổn, có lẽ cùng ái nhân không nguy hiểm qua ngày quan trọng hơn một ít.Không thể nói è cổ Văn đế một đời không đủ sủng ái Hàn Tử Cao, rất sủng rất yêu, hẳn Hàn Tử Cao đã và đang thỏa mãn, vì vậy hai tín đồ đều quên lời hứa hẹn hẹn trước kia.Thời điểm Chử Thiệu Lăng nhìn hoàn thành đoạn sử ký kết này, hắn nghĩ, hắn hẳn là vẫn so trằn Thiến càng bao gồm quyết đoán, cũng càng có định lực, càng gồm dũng khí được ăn uống cả xẻ về không.Cố kỵ mà lại Trần Văn đế gồm hắn cơ hồ hầu hết không có, mang đến ngày đó, trừ vứt Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng sẽ không còn lại có bất kể băn khoăn, bất kể ràng buộc với ngẫu nhiên điều gì, đến lúc đó, Chử Thiệu Lăng hy vọng vì Vệ Kích có tác dụng một chuyện đối chọi giản: sách phong ngươi vi hậu.Chử Thiệu Lăng cũng không quá có hùng chổ chính giữa tráng chí với chủ yếu sự, nhưng so với việc này lại có chấp niệm, Vệ Kích là tín đồ hắn yêu mến, phải cùng hắn bên cạnh đó tọa ủng thiên hạ, cùng một vị trí tiếp thu bốn phương cúi đầu, những quan viên tại triều chúc tụng, vạn dân ủng hộ.Hiện tại nhưng mà nói, thời gian còn sớm, so với từ trước thỏa mãn nhu cầu cùng hẹn hẹn, Chử Thiệu Lăng càng nguyện ý đem công sức của con người dùng ở vị trí thiết thực, Chử Thiệu Lăng nhìn đồ gàn còn vẫn một lòng băn khoăn lo lắng an nguy của mình, trong tâm địa ấm áp, cứ từng bước một từng bước tiến cho tới đi.Hiện trên Chử Thiệu Lăng chỉ mong cho Vệ Kích tìm kiếm một chỗ cấp tốc nhanh tấn chức lại có công trạng có tác dụng nền, lúc này Chử Thiệu Lăng còn không tồn tại dự liệu được, sau thời điểm Vệ Kích vào quân, như dragon về biển khơi cả, về sau vài mươi năm tới lập không ít chiến công, đem được danh dương muôn thuở, rạng rỡ nghìn đời, đương nhiên, đây đông đảo là chuyện về sau.

Bạn đang xem: Hàn tử cao đam mỹ


Mỹ lệ tới cả cảm hóa được cả giặc cướp, Hàn Tử Cao khiến cho từ đàn bà thường dân mang lại công chúa ham mê mê. Nhưng mà rốt cuộc, nam nhi lại vướng vào lưới tình của ông vua è cổ Tây nhằm rồi chết bi thảm…
Hàn Tử Cao là tín đồ Sơn Âm, Lương Triều, vốn xuất thân từ thế hệ nghèo hèn, nên mưu sinh bởi nghề khâu giày. Tuy vậy trái ngược với hoàn cảnh sống tăm tối, kém hạ, tương truyền chàng bao gồm diện mạo đẹp mắt đẽ, tươi đẹp như ngọc, tóc mượt black dài, mắt đẹp mày tằm. Hàn Tử Cao còn tồn tại dáng hình tuấn tú, cao dong dỏng, 2 tay dài quan sát rất cuốn hút, khiến cả phái mạnh lẫn nữ giới đều yêu mến, đặc trưng các thanh nữ thì rất si mê.
Có giai thoại nói rằng, trong các những thanh nữ ngày đêm tương tứ Tử Cao tất cả cả công chúa è cổ Triều nhưng toàn bộ đều chỉ nhận thấy sự dửng dưng của chàng. Riêng rẽ vị công chúa đam mê tình kia bởi vì bị chối từ đã lâm bệnh, ho ra máu nhưng chết.
*
Vẻ đẹp dịu dàng đầy thiếu nữ tính của đất nước hàn quốc Tử Cao qua nét vẽ hậu thế.

Thời đại cơ mà Hàn Tử Cao sống, bạo loàn nổi lên mọi nơi, giặc dã liên tục cướp bóc, chém giết không nương tay. Một lần khi vẫn ngồi đóng giày, Hàn Tử Cao thấy ầm ầm con ngữa phi, tiếng hò la kêu khóc ngày dần gần. Ngước lên thì sẽ thấy loang loáng ánh đao chuẩn bị kề vào cổ. Mặc dù thế lúc Hàn Tử Cao nhận thấy mặt kẻ định thịt mình thì thanh đao cũng dừng lại, tên cướp chằm chặp nhìn khía cạnh Tử Cao. Vẻ rất đẹp dịu dàng, tươi tắn của chàng giới trẻ đã khiến tên cướp quen giết bạn không gớm tay đó chùn lại. Hàn Tử Cao thoát chết trong gang tấc. Chuyện còn đề cập rằng các tên chiếm khi bắt gặp vẻ rất đẹp của Tử Cao đã vứt bỏ binh khí, chẳng nỡ thương tổn chàng mặc dù là một tua tóc, thậm chí còn kéo đấng mày râu chạy trốn khỏi đám láo lếu loạn.

Tuy nhiên, đến khi Hàn Tử Cao tình nguyện vào cung phái mạnh Triều, tận trung tâm hầu hạ trằn Văn đế è cổ Tây, một người ái phái mạnh ái nữ, thì người ta bắt đầu biết nguyên nhân bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp sẵn sàng chuẩn bị đi theo mà phái mạnh chẳng thèm đoái hoài. Vẻ rất đẹp dịu dàng, mượt mà của Hàn Tử Cao lúc này cũng được coi dưới góc nhìn của một kẻ “không ra nam, cũng chẳng ra nữ”.

Từ lúc vào cung, Tử Cao cùng Trần Tây sớm hôm quấn quýt, không buộc phải dấu giếm thân phận tương tự như chuyện ái tình trái cùng với lẽ thường. Đôi nhân tình đồng tính ăn lẫn mâm, ngủ thuộc giường, ngày đêm hí hửng không chán.

Từ một kẻ luôn tiện dân, một bước được hưởng vinh hóa giàu có và nhất thiết sủng ái, Tử Cao dần dần thay đổi, không còn giữ được vẻ hiền lành đáng yêu ngày xưa nhưng cũng thân yêu cùng è Tây nghĩ ra các trò, nhiều câu hỏi bị bạn đời cười cợt chê, lên án. Một đợt cao hứng, Tử Cao đòi bạn tình nhan sắc phong bản thân là Nam cung phi và ghi vào triều hình thức để vận dụng về sau. Ý tưởng vô tiền khoáng hậu này được review là rồ dại hơn vớ thảy những ý mê say ngông cuồng của toàn bộ các mỹ nữ, hoàng hậu, công chúa tự trước mang đến nay.

Trần Tây đê mê Tử Cao vô cùng, một lời nói ra của Tử Cao là mệnh lệnh so với vị vua khác người này. Tuy nhiên, dường như Trần Tây cũng thấy rằng điều ước ước ao của Tử Cao cực nhọc được quần thần gật đầu nên đành ậm ừ hoãn binh.

Mong ước của Tử Cao chưa kịp thành lúc này thì một lần, Tử Cao nhỏ dại to với trằn Tây việc gì không rõ tuy nhiên ngay lập tức triều thần khiếp hãi khi thấy trần Tây bực tức lôi đình và xuống chiếu làm thịt cả mẫu họ Vương bốn Mã. Hành động cảm tính này của ông vua mê say tình đã châm ngòi cho trận chiến trong vương vãi triều và công dụng là trằn Tây để mất ngôi báu, vương vãi triều đưa sang tay fan khác.

Xem thêm:

Trong lịch sử dân tộc Trung Hoa cổ đại, đây là một mẩu truyện độc duy nhất vô nhị nói tới một người vì cuộc tình đồng tính mà lại dẫn đến cuộc trở nên loạn vương vãi triều.

Mặc mặc dù bị chê cười nhưng vào sử sách cũng ghi các chuyện cho thấy thêm tình cảm của Tử Cao và Trần Tây tuy “biến thái” dẫu vậy rất nồng thắm, tình nghĩa. Sau những trở thành cố triều chính, è Tây lâm bệnh dịch nặng, Tử Cao không khác gì một người bà xã thương chồng ngày tối gần cận âu yếm chu đáo, từ tay cho Trần Tây ăn uống cơm, uống thuốc, khiến Trần Tây khôn xiết cảm rượu cồn và tình nghĩa càng ngày càng sâu nặng. Dịp lâm chung, trần Tây đuổi hết mọi bạn ra ngoài, trong cung chỉ với một bản thân với Tử Cao, cùng than khóc nói đầy đủ lời ly biệt.

Sau khi “người tình” qua đời, vương triều lâm vào tình thế tay kẻ khác, Hàn Tử Cao biết mình cũng chẳng sinh sống được bao lâu buộc phải rất an phận, im thin thít sống trong góc hậu cung, trốn tránh đông đảo sự tiếp xúc dù mới khoảng tầm 30 tuổi. Ko lâu sau Hàn Tử Cao nhận ra lệnh chết, ngừng cuộc đời ngắn ngủi của trong số những đại mỹ nam nổi tiếng nhất nước trung hoa cổ đại.

Bài viết này ta thực sự không biết là yêu cầu nghĩ thay nào a ~ Hàn Tử Cao gồm phải hay là không đã thay đổi tính tình lúc một bước đổi thay tri kỉ của bậc đế vương? hay đó là do người đời sau không đồng ý mối tình ấy mà lại ghi chép không đúng lệch? sự thật đằng sau mối tình ấy là gì? không có ai biết, chuyện tình này trường tồn vùi chôn vào tầng tầng cát lớp bụi thời gian. Lịch sử là lịch sử, chúng ta chỉ có thể suy đoán phần nào dựa vào những cổ vật, ghi chép xa xưa. Lịch sử dân tộc của một triều đại được ra quyết định bởi tín đồ đứng đầu triều đại ấy ,đồng thời chịu ảnh hưởng của fan đứng đầu triều đại sau. Bởi vì thế, định kỳ sử có thể khách quan liêu nhưng khinh suất là không ít a ~ Đây là 1 trong những ý kiến không giống về Tử Cao cơ mà ta mang được trên blog của http://vn.360plus.yahoo.com/zizi-ngoc

Hàn Tử Cao, fan Sơn Âm, Cối Kê, Lương Triều, xuất thân từ lứa tuổi hạ tiện, buộc phải mưu sinh bằng nghề làm giầy dép.

Tương truyền, chàng tất cả “diện mạo rất đẹp đẽ, khiết bạch sáng tươi, tương tự như người ngọc. Tráng vuông tóc mượt, mi tằm tự nhiên, ai thấy phần đông mến” (容貌艳丽,纤妍洁白,如美婦人。螓首膏髮,自然娥眉,見者靡不嘖嘖:Dung mạo diễm lệ, tiên nghiên khiết bạch, như mỹ phụ nhân. Tần thủ cao phát, thoải mái và tự nhiên nga mi, kiến giả mị bất trách trách). Xét về khuôn phương diện đẹp, thì Hàn Tử Cao hơn hẳn Chu tiểu sử – một mỹ thiếu hụt niên danh tiếng đời Tấn).

Tử Cao hình thành trong thời loạn quân, đối phương mặc mức độ huơ chiếc thương dài nhưng mà chém thịt điên dại, mà lại khi nhìn thấy Hàn Tử Cao thì lại vứt bỏ binh khí vào tay, lại chẳng tất cả ai nỡ lòng gần cạnh hại chàng, dù cho là một sợi tóc. Sử viết rằng: bộ đội cuồng huơ thương dung nhan nhưng vày lòng bất nhẫn nên chỉ có thể huơ xuống nửa chừng, mang tên lại giúp phái mạnh vượt ra xa. Trường đoản cú đó có thể thấy Hàn Tử Cao đẹp đến mức nào.

Không chỉ tất cả khuôn phương diện đẹp nhưng chàng bao gồm thân hình cao dong dỏng, 2 tay dài, thiện vấn đề bắn thương hiệu cưỡi ngựa, dáng vẻ hình tuấn tú, domain authority thịt đầy mị lực, quả tình là khôn xiết đỗi rất đẹp đẽ, khiến cho người ta bắt buộc quyến luyến. Bao gồm biết từng nào thiếu nữ, trong các số ấy có cả công chúa trằn Triều (陳朝), họ rất nhiều thương âm thầm Tử Cao mang lại si dại, vào tối tưởng nhớ khiến ho ra máu nhưng chết.

Nhưng Hàn Tử Cao lại cam chổ chính giữa hạ bản thân hầu hạ è Văn đế è cổ Tây (陳茜) của nam triều (đây là một người đồng tính luyến ái), họ ăn lẫn mâm, ngủ thuộc giường, hôm sớm không biện pháp xa nhau. Với lại vì chưng một lời của Tử Cao, è cổ Tây đã bực tức và hủy hoại cả loại họ Vương bốn Mã (王司馬), sau cuối đã làm cho kết cuộc triều Lương bị tiêu vong và triều nai lưng được kiến lập.

Trong lịch sử Trung Quốc, đó là một mẩu truyện độc độc nhất vô nhị nói tới một người vì cuộc tình đồng tính cơ mà dẫn cho cuộc phát triển thành loạn vương vãi triều. Lần trước tiên và cũng chính là lần sau cùng trong lịch sử vẻ vang Trung Quốc, Hàn Tử Cao là bạn đề xướng ra tư tưởng nam hậu phi (男皇后), tuy rằng chưa vươn lên là hiện thực, nhưng thực sự về sắc đẹp khuynh thành của đất nước hàn quốc Tử Cao lại thiết yếu phủ nhận.

Khi trần Tây bị bệnh, Tử Cao đang hầu nước bưng thuốc, tích tắc không xa, khiến cho Trần Tây được an ủi rất lớn giữa những giờ phút sắp lìa đời. Toàn bộ mọi bạn trong một hoàng cung to lớn đều bị đuổi ra bên ngoài cửa, chỉ riêng Hàn Tử Cao được hầu hạ trần Tây, sinh sống qua khoảng tầm thời gian ở đầu cuối của hai người. Sau khoản thời gian Trần Tây mất, Tử Cao bị ban mang lại tội chết, khi ấy chàng chỉ mới ba mươi tuổi.